Add parallel Print Page Options

Áp-xa-lôm âm mưu chiếm nước của Đa-vít

15 Sau đó, Áp-xa-lôm sắm một quân xa cùng ngựa kéo và năm mươi quân chạy trước mặt mình. Sáng sớm Áp-xa-lôm thức dậy và ra đứng trước cổng thành [a]. Ai có chuyện tranh chấp cần vua phân xử đều đến đó. Khi thấy có ai đến thì Áp-xa-lôm gọi lại hỏi, “Anh từ thành nào đến?” Người đó sẽ trả lời, “Tôi từ một trong những chi tộc của Ít-ra-en đến.”

Áp-xa-lôm liền bảo, “Điều đòi hỏi của anh rất chính đáng nhưng vua không có ai để nghe anh đâu.”

Áp-xa-lôm nói, “Ước gì có ai cử tôi làm quan án trong xứ nầy! Ai có chuyện gì sẽ đến với tôi, tôi sẽ giúp họ được công lý bảo vệ.”

Dân chúng đến gần Áp-xa-lôm đều cúi lạy anh ta. Khi họ làm như thế Áp-xa-lôm liền dang tay ra ôm hôn họ. Áp-xa-lôm làm như thế với tất cả mọi người Ít-ra-en đến nhờ vua Đa-vít giải quyết. Vì thế Áp-xa-lôm chiếm được lòng của tất cả dân Ít-ra-en.

Sau bốn năm [b] Áp-xa-lôm thưa với vua Đa-vít, “Xin cho con về Hếp-rôn. Con muốn thực hiện điều con hứa nguyện với CHÚA. Trong khi con còn ở Ghê-sua trong xứ A-ram con thưa, ‘Nếu CHÚA mang tôi về Giê-ru-sa-lem con thề sẽ thờ lạy Ngài.’”

Vua bảo, “Thôi con hãy đi bình yên.” Vậy Áp-xa-lôm đi đến Hếp-rôn. 10 Nhưng anh ta bí mật sai sứ giả đi khắp các chi tộc Ít-ra-en. Họ bảo dân chúng, “Khi các ngươi nghe tiếng kèn thì hãy la lên: ‘Áp-xa-lôm đã lên làm vua ở Hếp-rôn!’”

11 Áp-xa-lôm đã mời hai trăm người cùng đi với mình. Vậy họ từ Giê-ru-sa-lem đi xuống với anh nhưng không biết âm mưu của anh. 12 Trong khi Áp-xa-lôm đang dâng của lễ thì anh cho mời A-hi-tô-phên, một trong những cố vấn của Đa-vít, từ Ghi-lô, quê của ông đến. Âm mưu của Áp-xa-lôm thành công. Càng ngày càng có đông người ủng hộ anh ta.

13 Một sứ giả đến báo cho Đa-vít hay, “Dân Ít-ra-en đang về hùa với Áp-xa-lôm.”

14 Đa-vít liền bảo các quần thần có mặt với vua ở Giê-ru-sa-lem, “Chúng ta phải rời đây ngay lập tức! Nếu không chúng ta sẽ không thoát khỏi tay Áp-xa-lôm. Chúng ta phải nhanh chân trước khi nó bắt kịp chúng ta, giết chúng ta cùng dân chúng Giê-ru-sa-lem.”

15 Các quần thần thưa, “Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì bệ hạ muốn.”

16 Vua cùng tất cả mọi người trong nhà ra đi nhưng để lại mười hầu thiếp để chăm sóc cung vua. 17 Vua cùng các người đi theo lên đường và dừng lại ở một căn nhà khá xa. 18 Tất cả các tôi tớ vua đi qua trước mặt vua: người Kê-rê-thít, và Bê-lê-thít, tất cả những người ở Gát, và sáu trăm người đã theo vua.

19 Vua bảo Y-tai, người miền Gát rằng, “Sao ngươi đi theo chúng ta làm gì? Hãy trở về ở với vua Áp-xa-lôm của ngươi đi vì ngươi là ngoại kiều. Xứ nầy đâu phải quê hương ngươi đâu. 20 Ngươi mới theo ta đây thôi. Tại sao ta phải bắt ngươi đi lang thang với chúng ta trong khi chính ta cũng không biết mình đi đâu nữa? Hãy trở về, mang các anh em ngươi theo ngươi. Nguyền ngươi được người ta tỏ lòng nhân từ và trung thành.”

21 Nhưng Y-tai thưa với vua, “Tôi thề trong danh CHÚA hằng sống và mạng sống vua, tôi nhất định ở với vua dù sống dù chết.”

22 Đa-vít liền bảo Y-tai, “Vậy thì đi.”

Vậy Y-tai người Gát và tất cả mọi người cùng gia đình họ tiếp tục đi. 23 Tất cả dân chúng [c] khóc lớn khi mọi người đi qua. Vua Đa-vít băng qua thung lũng Kít-rôn, rồi họ tiếp tục đi đến sa mạc. 24 Xa-đốc cùng mọi người Lê-vi đi với ông khiêng Rương Giao Ước của Thượng Đế. Họ đặt Rương xuống, rồi A-bia-tha cầu nguyện [d] cho đến khi mọi người đã ra khỏi thành.

25 Vua bảo Xa-đốc, “Hãy mang Rương Giao Ước của Thượng Đế trở vào thành. Nếu CHÚA ưa thích ta, Ngài sẽ mang ta về và cho ta nhìn thấy Rương cùng thành Giê-ru-sa-lem trở lại. 26 Nhưng nếu CHÚA bảo Ngài không thích ta nữa thì ta đã sẵn sàng. Ngài muốn xử ta thế nào cũng được.”

27 Vua nói tiếp với Xa-đốc là thầy tế lễ, “Ngươi có phải là người tiên kiến không? Hãy trở về thành bình yên [e] và mang theo A-hi-mát, con ngươi và Giô-na-than, con A-bia-tha. 28 Ta sẽ chờ nơi chỗ băng qua sa mạc cho đến khi ta nghe tin tức ngươi báo.”

29 Vậy Xa-đốc và A-bia-tha mang Rương của Thượng Đế trở về Giê-ru-sa-lem và ở lại đó.

30 Đa-vít đi lên núi Ô-liu, vừa đi vừa khóc. Ông trùm đầu và đi chân đất. Đoàn người đi với ông cũng trùm đầu và vừa đi vừa khóc.

31 Có người báo cho Đa-vít, “A-hi-tô-phên là một trong những người mà Áp-xa-lôm tham khảo ý kiến để phản vua.” Đa-vít liền cầu khẩn, “CHÚA ơi, xin khiến mưu của A-hi-tô-phen ra ngu dại.” 32 Khi Đa-vít lên tới đỉnh núi nơi người ta thường thờ lạy Thượng Đế, thì Hu-sai, người Ác-kít, đi ra gặp vua. Áo quần Hu-sai rách tả tơi, đầu đính bụi đất [f] chứng tỏ người đang thảm sầu.

33 Đa-vít bảo Hu-sai, “Nếu ngươi đi với ta, ta sẽ có thêm một người nữa phải lo. 34 Nhưng nếu ngươi trở vào thành thì ngươi có thể biến mưu của A-hi-tô-phên ra vô dụng. Hãy bảo Áp-xa-lôm rằng, ‘Tôi là tôi tớ vua. Trước kia tôi phục vụ cha của bệ hạ, nhưng nay tôi sẽ phục vụ bệ hạ.’ 35 Các thầy tế lễ Xa-đốc và A-bia-tha sẽ ở với ngươi. Hãy thuật cho họ biết những gì ngươi nghe thấy trong cung vua. 36 A-hi-mát, con Xa-đốc, và Giô-na-than, con A-bia-tha, ở với họ. Bảo họ báo cho ta biết mọi điều ngươi nghe.”

37 Vì thế Hu-sai, bạn Đa-vít, trở về Giê-ru-sa-lem khi Áp-xa-lôm vừa đến thành.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 15:2 cổng thành Đây là nơi dân chúng đến lo việc thông thường. Đó cũng là nơi dùng làm toà án xử các vụ kiện tụng.
  2. II Sa-mu-ên 15:7 bốn năm Dựa theo các bản cổ. Bản Hê-bơ-rơ tiêu chuẩn ghi, “bốn mươi năm.”
  3. II Sa-mu-ên 15:23 cả dân chúng Nguyên văn, “cả nước.”
  4. II Sa-mu-ên 15:24 cầu nguyện Nguyên văn, “tiến lên.” Đây có thể nghĩa là “đốt hương,” hay “dâng sinh tế.” Ngoài ra cũng có nghĩa là A-bia-tha đứng cạnh Rương Giao Ước cho đến khi mọi người đã đi qua.
  5. II Sa-mu-ên 15:27 Ngươi có phải … bình yên Hay “Ngươi thấy không, ngươi phải trở về thành bình yên.”
  6. II Sa-mu-ên 15:32 Áo quần … bụi đất Chứng tỏ ông ta rất buồn bực.

Thủ Ðoạn của Áp-sa-lôm

15 Sau việc đó Áp-sa-lôm sắm cho mình một xa giá do mấy con ngựa kéo. Mỗi khi ông đi đâu đều có năm mươi dũng sĩ chạy trước xe. Áp-sa-lôm thường dậy sớm, đứng bên cổng vào hoàng cung. Mỗi khi ai có việc tranh tụng, đến nhờ vua xét xử, thì Áp-sa-lôm gọi người ấy lại và hỏi, “Ngươi từ thành nào đến?”

Khi người ấy đáp, “Tôi tớ ông đến từ chi tộc nọ, chi tộc kia, trong I-sơ-ra-ên.”

Bấy giờ Áp-sa-lôm nói, “Nầy, trường hợp của ông thật là đúng và chính đáng lắm, nhưng tiếc thay đức vua không có ai phụ giúp để lắng nghe trường hợp của ông.” Áp-sa-lôm lại nói tiếp, “Ôi, ước gì tôi được cử làm quan án trong nước, để ai có việc gì kiện tụng hoặc cần xét xử đến với tôi, ắt tôi sẽ xét xử công minh cho người ấy.” Ngoài ra ông còn làm thế nầy: Mỗi khi có ai đến gần ông, sấp mình chào ông, ông đưa tay ra, ôm lấy người ấy, và hôn. Áp-sa-lôm cứ làm như thế đối với mọi người trong I-sơ-ra-ên đến với vua để xin vua xét xử. Vậy Áp-sa-lôm đã dùng thủ đoạn để lấy lòng dân I-sơ-ra-ên.

Áp-sa-lôm Làm Phản

Sau bốn năm,[a] Áp-sa-lôm thưa với vua cha của ông, “Xin cha cho con đi đến Hếp-rôn để con trả xong lời khấn nguyện con đã khấn nguyện với Chúa. Vì khi tôi tớ cha còn ở Ghê-sua, trong xứ A-ram, con đã hứa, ‘Nếu Chúa cho con được về lại Giê-ru-sa-lem, con sẽ thờ phượng Chúa.’”

Vua nói với ông, “Con hãy đi bình an.”

Vậy ông đứng dậy và đi đến Hếp-rôn. 10 Áp-sa-lôm sai người bí mật đến tất cả các chi tộc I-sơ-ra-ên và dặn, “Khi các ngươi nghe tiếng kèn trỗi lên, các ngươi hãy hô to, ‘Áp-sa-lôm làm vua tại Hếp-rôn.’”

11 Có hai trăm người ở Giê-ru-sa-lem đi với Áp-sa-lôm. Họ được mời và đi dự cách vô tư chứ không hề hay biết chuyện gì sẽ xảy ra. 12 Khi dâng tế lễ, Áp-sa-lôm cũng sai người đến mời A-hi-thô-phên người Ghi-lô, mưu sĩ của Ða-vít, và rước ông ấy từ Thành Ghi-lô đến. Thế lực của bọn mưu phản càng ngày càng mạnh, dân chúng đi theo Áp-sa-lôm càng ngày càng đông.

Ða-vít Bỏ Giê-ru-sa-lem Chạy Trốn

13 Một sứ giả đến báo cho Ða-vít hay, “Lòng dân I-sơ-ra-ên bây giờ đã theo Áp-sa-lôm cả rồi.”

14 Ða-vít nói với toàn thể bầy tôi của ông tại Giê-ru-sa-lem, “Hãy đứng dậy. Chúng ta phải chạy trốn, chứ không chúng ta sẽ không thoát khỏi Áp-sa-lôm. Chúng ta phải đi ngay; nếu không, chẳng bao lâu nó sẽ đuổi kịp chúng ta, giáng họa trên chúng ta, và dùng gươm giết dân trong thành.”

15 Bầy tôi của vua đáp với vua, “Chúng tôi là bầy tôi của ngài. Chúng tôi sẽ làm những gì đức vua, chúa thượng của chúng tôi, quyết định.”

16 Vậy vua và toàn thể hoàng gia ra đi, chỉ để lại mười cung phi trông coi cung điện. 17 Vua ra đi với tất cả những người đi theo mình. Họ dừng lại nơi căn nhà cuối cùng ở ngoại vi kinh thành. 18 Bấy giờ tất cả các tôi tớ của vua đi qua trước mặt vua; tất cả những người trong đội quân Kê-rê-thi, tất cả những người trong đội quân Pê-lê-thi, và tất cả những người trong đội quân Ghít-ti, tức sáu trăm người từ Gát[b] đã theo vua. Hết thảy đều đi qua trước mặt vua.

19 Vua nói với Ít-tai người Ghít-ti, “Tại sao ngươi đi theo chúng ta? Hãy trở về và theo vua mới, vì ngươi là người ngoại quốc và đã sống lưu vong khỏi xứ sở mình. 20 Ngươi chỉ mới đến hôm qua, lẽ nào hôm nay ta bắt ngươi phải đi theo ta lang thang rày đây mai đó, mà chính ta cũng chưa biết mình sẽ đi đâu sao? Hãy trở về và dẫn các anh em ngươi trở về. Nguyện lòng thương xót và lòng trung thành ở với ngươi.”

21 Ít-tai đáp lời vua và nói, “Nguyện Chúa hằng sống chứng giám, và tôi xin chỉ sinh mạng của đức vua, chúa thượng của tôi, mà thề: hễ đức vua, chúa thượng của tôi, đi đâu, tôi sẽ đi theo hầu hạ đến đó, bất kể sống hay chết.”

22 Ða-vít nói, “Hãy đi và đi qua.” Vậy Ít-tai người Ghít-ti và tất cả chiến sĩ của ông, cùng mọi người trong gia đình của họ, luôn cả các con nhỏ của họ, đều đi qua.

23 Dân trong cả miền đó bật khóc lớn tiếng khi thấy tất cả những người theo vua đi qua. Sau cùng vua cũng đi qua Khe Kít-rôn, và mọi người đều tiến thẳng vào đồng hoang.

24 Tư Tế Xa-đốc cùng tất cả những người Lê-vi phục vụ dưới quyền ông đều đi theo vua. Họ mang theo Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời. Họ đặt Rương của Ðức Chúa Trời xuống; A-bi-a-tha tiến lên phía trước dẫn đầu[c] cho đến khi toàn thể đoàn người đi qua hết, để ra khỏi kinh thành. 25 Vua nói với Tư Tế Xa-đốc, “Hãy mang Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời trở lại trong thành. Nếu tôi được ơn trước mắt Chúa, Ngài sẽ cho tôi trở về, để tôi được thấy lại Rương thánh và nơi Ngài ngự. 26 Nhưng nếu Ngài nói, ‘Ta không còn thương ngươi nữa,’ thì tôi đây, Ngài xử tôi như thế nào cũng được, miễn là tốt cho Ngài thì thôi.”

27 Vua lại nói với Tư Tế Xa-đốc, “Thầy là một nhà tiên kiến phải không?” Xin thầy và Tư Tế A-bi-a-tha trở về trong thành bình an. Xin dẫn theo hai con trai của các thầy nữa, tức A-hi-ma-a con trai của thầy và Giô-na-than con trai của A-bi-a-tha. 28 Nầy, tôi sẽ đợi nơi khúc sông cạn trước khi vào đồng hoang, cho đến khi nhận được tin tức từ các thầy gởi đến.”

29 Vậy Xa-đốc và A-bi-a-tha mang Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời trở lại Giê-ru-sa-lem, và họ cứ ở đó. 30 Còn Ða-vít thì đi lên núi Ô-liu. Ông vừa đi lên núi vừa khóc. Ông trùm đầu ông lại và đi chân không. Tất cả những người đi theo ông cũng trùm đầu họ lại và vừa đi lên núi vừa khóc.

31 Có người đến báo cho Ða-vít rằng, “A-hi-thô-phên cũng đã nhập bọn với những kẻ làm phản theo Áp-sa-lôm.” Ða-vít nói, “Lạy Chúa, cầu xin Ngài làm cho lời bàn của A-hi-thô-phên trở ra dại dột.”

Hu-sai Ðón Gặp Ða-vít

32 Khi Ða-vít lên tới đỉnh núi, nơi người ta thờ phượng Ðức Chúa Trời, nầy, Hu-sai người Ạc-ki đến đón vua, với áo ngoài đã xé rách, bụi đất rắc đầy đầu. 33 Ða-vít nói với ông, “Nếu ngươi đi với ta, ngươi sẽ thành một gánh nặng cho ta. 34 Chi bằng ngươi trở về trong thành và nói với Áp-sa-lôm, ‘Tâu vua, tôi sẽ làm tôi tớ cho ngài như đã làm tôi tớ cho cha ngài trước kia. Bây giờ tôi sẵn sàng làm tôi tớ cho ngài,’ rồi ngươi sẽ tìm cách làm bại mưu của A-hi-thô-phên cho ta. 35 Ngươi há không có các tư tế Xa-đốc và A-bi-a-tha cộng tác với ngươi ở đó sao? Như vậy những gì ngươi nghe được trong triều, ngươi hãy báo cho các tư tế Xa-đốc và A-bi-a-tha biết. 36 Họ đã có hai con trai của họ giúp đỡ: A-hi-ma-a con trai Xa-đốc và Giô-na-than con trai A-bi-a-tha. Hai người ấy sẽ báo cho ta những gì ngươi nghe được.”

37 Vậy Hu-sai bạn Ða-vít vào trong thành. Sau đó Áp-sa-lôm cũng tiến vào Giê-ru-sa-lem.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 15:7 nt: “Bốn mươi năm” nhưng bản LXX, Syriac, và Josephus thì chép “Bốn năm”
  2. II Sa-mu-ên 15:18 một trong năm thành lớn của dân Phi-li-tin bấy giờ
  3. II Sa-mu-ên 15:24 Có bản dịch: A-bi-a-tha dâng của lễ